Thuyết trình xong anh sẽ lên đường,
Lính biệt kích nhảy vào vùng đất địch.
Bao gạo sấy, không quên chai thuốc vắt,
Địa bàn, kính chiếu, thuốc Basto xanh,
Trong ba lô có chút thịt chà bông,
Để qua đi một mình trong rừng núi.
Ngày xa xưa ấy tưởng như còn mới,
Tiếng trực thăng còn vang vọng đâu đây,
Anh xuống rừng bằng chiếc thang dây
Hay tuột dây Stabo để rồi tạm biệt.
Mai kia anh về hoặc anh sẽ chết,
Điều đau thương mà cũng rất bình thường,
Có thể anh ven theo những lối đường mòn,
Tiếp cận địch và làm nên chiến tích.
Có thể anh bị địch quân vây bắt,
Giam tù anh và tra tấn từng ngày,
Anh đã thèm một chút nắng, chút mây,
Và nuối tiếc chưa hoàn thành nhiệm vụ
Ngày xưa qua đi, một thời trai trẻ,
Một thời loạn ly, nước mắt quê hương,
Bỏ khăn tam giác, bỏ những bụi đường,
Mồ hôi khét những ngày hè cháy nắng.
Hôm nay gặp lại những người nhảy toán củ,
Vài ba người, tình chiến hữu còn đây,
Uống với nhau rượu ngọt lẫn đắng cay,
Mừng người sống, thương những người đã khuất.
Ngày tháng qua nay chỉ còn là kỹ niệm,
Tóc xanh xưa nay tóc đã bạc màu,
Giây phút gặp nhau sưởi ấm lòng nhau,
Đừng quên nhé, hẹn ngày ta gặp lại
Ta gặp lại, biết ai còn ai mất
Mất hay còn - sống mãi với thiên thu.
Chí bình sinh vẫn rạng nở hoa dù
Một phút sống vẫn lừng danh Biệt Kích!
Rồi mai đây, hẹn chung về đất mẹ
Đồng Đội yên nằm, ta hết kiếp lưu vong.
Một đời trai không thẹn chí tang bồng
Ta thỏa mộng giữa xuân hồng Tổ Quốc!
|